Thứ Hai, 24 tháng 11, 2008

Tử Đinh Hương - Trường xuân từ

Trường Xuân Từ
Tử Đinh Hương


... ta suốt đời dan díu với nàng Thơ ...

Thơ ân ái ở trong sầu ngọn gió
Ở hương tình vời vợi lúc trăng thu
Ở đêm đông tuyết giá với sương mù
Và ở giữa màn nhung mình đơn lẻ ...

Thơ là liễu thả tơ mành rung nhẹ
Là cánh sen lộng lẫy giữa hồ mơ
Là mây trời tha thướt áo hương thơ
Đêm vườn huệ thoảng gió lòng sầu nữ ...

Thơ là nhạc miên man theo dòng chữ
Là trăng xuân ru mộng đến mê hồn
Là môi ngoan ngơ ngác chưa từng hôn
Chờ tao khách giai nhân trùng tâm sự ...

Thơ là lúc mà hồn đang tư lự
Nắng bâng khuâng trải nhẹ một cung đàn
Là tình nhân không hẹn ở nhân gian
Và trọn kiếp không hẹn yêu lần cuối ....

Thơ là chữ chờ đến ngày đủ tuổi
Ta ôm ghì nghĩa thật của tình thơ
Rồi thét lên : trời đất quá bơ vơ
Ân ái hỡi ! gửi mây chiều vô định ...

Khi yêu thơ là trong lòng toan tính
Mối tình kia , ta đã trót trao thầm
Cứ bồn chồn , cứ thao thức , lặng câm ...
Lời chưa tỏ muốn chờ ai thổ lộ ...

Thơ là lúc mùa xuân hoa rộn nở
Là trong lòng nhận biết một làn hương
Là lúc hoa đã bướm chán ong chường
Là người biết cả trời sao hiu quạnh ...

Thơ là lúc lòng ta đang chắp cánh
Nhớ một người biền biệt ở chân mây
Thơ là người vừa mới gặp nhau đây
Mà sửng sốt đến rợn hồn xuân thắm ...

Hoa hồn nhiên cởi trần mưa say đắm
Mà biết rung từng cánh với tình nhân
Thơ là hoa tên Tuyệt Phẩm dương trần
Hay ngọc nữ hững hờ rung nếp áo ... ?

Thơ không đọc khi lòng ta đắc đạo
Cõi hồn bằng như nước lạnh mùa thu
Thơ không là đá sỏi dưới ao tù
Yêu không nói với người muôn trăm tuổi !

Thơ là kẻ còn biết mùi đắm đuối
Chưa yêu đương thơ chẳng động hương tình
Là anh yêu mà em cứ lặng thinh
Là em khóc mà người ta hờ hững ...

Thơ là những vì sao đi lơ lững
Đang tìm nhau than thở giữa đêm trường
Là lúc lòng đang nhớ một người thương
Nhờ thi tứ nói giùm nhau điều ấy ...

Thơ là lệ nhỏ xuống từng trang giấy
Với bạn lòng khao khát mộng tình duyên
Thơ là cho , nên thi sĩ rất hiền
Tặng giấy đẹp ... tặng cả tình theo nữa !

Nếu hồn ta có một nghìn cánh cửa
Ta mở toang từng cửa đón Em vào
Vào trong nhà Em chẳng biết vì sao
Những kiến trúc cõi trần chưa mộng tưởng ...

Có ma quái có thiên thần dũng tướng
Có thiền sư tịnh niệm đến vô ngôn
Có Satan quỷ dữ lắm bồn chồn
Có linh mục đăm chiêu xâu tràng hạt ...

Có tiên nữ rộn ràng đang múa hát
Có tiếng đàn Tư Mã lướt trong đêm
Có thảm mềm nhung lụa lót êm êm
Trên vách động dịu dàng tranh Tố Nữ ...

Có bút pháp tung hoành muôn vạn chữ
Có trập trùng gươm giáo thiết ngân câu
Có kim cương bất hoại dưới hồ sâu
Có hào khí xông tận trời Ngưu đẩu ...

Có hiệp nữ áo lụa mềm che dấu
Có ngựa hùng tung bụi hí trời xanh
Thơ là sao lấp lánh chữ Em Anh ...
Ở thế giới đa tình không biết mỏi !

Thơ là mộng rã rời đêm chăn gối
Không yêu đương nhưng nhớ cả trời yêu
Thơ là trăng chết gục giữa cô liêu
Là than khóc cõi trần không tri kỷ ...

Là hoa xuân đã rung lên tình ý
Mà gió kia hờ hững đến vô tình
Là trời cao muôn kiếp vẫn trung trinh
Người chỉ có một lần trao duyên đẹp !

Thơ vung bút làm muôn hoa khép nép
Nụ ân tình đang đợi một chiều xuân
Sầu dâng cao lòng gọi ý trung nhân
Người ở tận phương nào ta chẳng biết...

Thơ ân ái cho tình ta diễm tuyệt
Người đọc rồi xin gửi lại lòng châu
Sỏi đá kia tình nghĩa có gì đâu ?
Ôm hận mãi lòng trai thành ánh ngọc...

======================

Thơ hay , mộng đẹp :"> Cõi đời bao la, vô tình ta lại gặp nhau chốn này :">
Thích bài này kinh :">

Không có nhận xét nào: