* Gió, mây, sông, núi
Mười lăm tuổi là gió, hai mươi tuổi là mây, hai lăm tuổi là sông, ba mươi tuổi là núi.
Thơ là gió, tản văn là mây, tiểu thuyết là sông, luận văn là núi.
Gió có thể cảm mà không thể thấy, mây có thể thấy mà không thể chạm, sông có thể chạm mà không thể giữ, chỉ có núi là hiển hiện, vững chắc.
Mây là khuôn mặt của gió, sông là nhờ mây ngưng kết, núi là quê hương của sông.
Không có gió, mây không thể phiêu du; không có mây, mưa không thể lại rơi xuống; không có nước, núi sẽ khô vàng.
.......
Chủ Nhật, 7 tháng 9, 2008
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét